Nhận lại 200.000 đồng hỗ trợ từ bà Bên, ở phường Tăng Nhơn Phú, anh Phan Duy, 35 tuổi, dặn vợ mua thêm hộp sữa cho con. Bản thân làm công nhân, vợ ở nhà bán hàng online, trông con trai 4 tuổi nên thu nhập mỗi tháng của gia đình hay lên xuống thất thường. "Tháng nào cô Bên cũng bớt cho 200.000 đồng, bù cho phần thiếu hụt", nam công nhân nói.
Hơn 10 năm trước, anh Duy rời Đăk Lăk xuống thành phố kiếm việc. Qua người quen, anh đến khu trọ của bà Bên và gắn bó đến nay. Căn phòng gần 20 m2, có gác, tường ốp gạch, nhà vệ sinh khép kín, giá thuê mỗi tháng 1,2 triệu đồng. Đồng hồ điện, nước gắn riêng, giá tính theo quy định của nhà nước. Căn phòng gia đình anh đang thuê thấp hơn đến gần một triệu đồng so với xung quanh.
Thông thường các chủ nhà thoả thuận với người thuê sẽ tăng giá phòng khoảng 10% sau 2-3 năm do lạm phát, vật giá leo thang... "Từ ngày tôi đến đây, cô Bên chỉ một lần tăng tiền phòng", anh Duy nhớ lại. Lúc đó, các phòng trọ lâu năm đã xuống cấp, người thuê đề nghị bà chủ cải tạo và sẵn sàng trả giá cao hơn. Chiều ý, bà cho thợ nâng nền, ốp gạch tường, làm lại gác. Tổng kinh phí làm mới 35 phòng trọ hơn 600 triệu đồng. Để bù chi phí, bà chủ trọ U60 quyết định tăng giá phòng lên 200.000 đồng. Tuy nhiên, đến kỳ thu tiền bà lại giảm đúng từng ấy, thành ra "tăng mà không tăng".
Lý giải cách tăng giá phòng không giống ai của mình, người phụ nữ quê Hải Phòng nói ban đầu bà có ý định hỗ trợ một vài phòng trọ khó khăn nhất, mỗi tháng 200.000 đồng. Tuy nhiên, nhìn tới nhìn lui "thấy phòng nào cũng cực", bà quyết định giúp hết. Một số người đề nghị thay vì tặng lại cuối tháng nên thông báo giảm hẳn tiền thuê phòng. Tuy nhiên, bà Bên từ chối bởi "không muốn làm khó các chủ nhà trọ xung quanh". Giá phòng trọ ở đây đã thấp hơn những nơi khác, nếu tiếp tục giảm giá, người thuê sẽ so bì.
Không chỉ hỗ trợ hàng tháng, vào mỗi dịp Tết, bà Bên tổ chức gói bánh tét, tặng quà cho tất cả công nhân. Năm ngoái, khi thành phố giãn cách, những gia đình không có người đi làm, phải nghỉ việc ngồi nhà bà miễn 100% tiền phòng, số còn lại được giảm một nửa. Gia đình bà còn bỏ tiền mua thực phẩm, tìm nguồn gạo, trứng, rau củ tiếp tế cho công nhân.
"Tôi cũng là người tha hương nên muốn chia sẻ với những người đồng cảnh", bà Bên nói. Gần 40 năm trước, khi mới vào thành phố mưu sinh với nghề bán nước mía, gia đình bà thuê một căn phòng trọ nền đất, ván ép, mái tôn ở quận 9 cũ (nay là TP Thủ Đức). Ngày mua được đất, dựng được vài căn phòng, gia đình bà động viên nhau "vừa cho thuê vừa giúp". Hơn 20 năm qua, bà cố gắng giữ giá phòng thấp nhất, hiếm khi tăng để giảm gánh nặng cho người lao động xa quê.
Lê Tuyết