Câu chuyện đã làm anh suy nghĩ rất nhiều. Hầu hết các em nhỏ ở khu phố anh làm bảo vệ đều là con em của những hộ lao động nghèo. Nhiều em bỏ học từ sớm hay chưa từng đến trường do cuộc sống quá khó khăn. Ban ngày, có em phụ cha mẹ bán báo, bán vé số; ban đêm làm lò gạch để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Từ điều này, anh Thắng đã nảy ra sáng kiến thành lập một lớp học phổ cập tình thương để dạy chữ cho các trẻ em nghèo trong khu phố. Nghĩ là làm, anh liền đề xuất Đoàn phường thành lập lớp học, và không ngại khó khăn để gõ cửa từng nhà vận động cho các em đến lớp buổi tối.
Hơn 10 năm qua, lớp học khu phố Long Bửu luôn sáng đèn mỗi tối, và hình ảnh anh bảo vệ dân phố tất bật lo cho các lớp học đã trở thành việc quen thuộc thân thương của người dân nơi đây. Nhiều bạn sinh viên vì cảm phục tấm lòng của anh đã tình nguyện hỗ trợ dạy học, từ đó giúp lớp học mở rộng quy mô hơn rất nhiều, tạo điều kiện để các trẻ nghèo được tiếp cận thêm kiến thức, để các em có một tương lai tương sáng hơn.
Hàng ngày, anh Trần Lâm Thắng làm công nhân tại một công ty ở Biên Hoà, rồi cứ tối đến lại trở thành người bảo vệ dân phố kiêm thầy giáo lớp học. Vất vả là vậy nhưng anh nói, mỗi khi lên lớp, thấy các em học sinh tíu tít, say sưa với con chữ, bao mệt mỏi như tan biến. Đối với anh, chẳng phải tiền bạc hay vật chất, mà tình cảm thân thương và lòng ham học của học trò mới chính là thứ khiến anh thấy mình giàu có.